Ra Hà Nội đúng dịp cuối thu đầu đông, mình nhớ lại chúng mình của 8 năm trước.
Mình quen anh Đức năm 19 tuổi. Bây giờ nói lại thì thấy 19 tuổi nhỏ thế, chứ lúc ấy cũng đã sinh viên năm 2. Anh là sinh viên năm 4. Tụi mình gặp nhau trong một mùa hè tình nguyện. Bức hình bên trái tả thực hai đứa chưa-hề-yêu-nhau hồi ấy: sinh viên trẻ, gầy, đen, và rất tươi.
Suốt mùa thu năm 2012, chúng mình tìm hiểu nhau và đến đầu đông mới tỏ tình. Nếu so tốc độ yêu bây giờ như Rap Việt thì ngày ấy thật giống một bài dân ca (lời ca thì ít, í a thì nhiều). Quen nhau 3 tháng mới cầm tay, tỏ tình xong hơn 1 tháng sau mới hun nhau lần đầu.
Ngày ấy cả hai đều ngây thơ, mơ mộng.
Ai cũng có một hình ảnh rất đẹp về đối phương và yêu say đắm hình ảnh đó. Anh Đức thích mái tóc dài và đen, thích sự nhu mì, dịu dàng, thích sự chăm sóc, chu đáo. Mình thì mê vệt râu quai nón, đôi mắt của anh, thích sự (có vẻ) trưởng thành, và tất cả những quan tâm anh dành cho mình. Những gì trật ra khỏi hình ảnh đó đều khiến tụi mình cãi nhau. Hai đứa chia tay vì “đối với anh em vẫn là cô bé” và đối với với mình “thương anh là điều em không thể ngờ”.
Tình yêu hồi đó bị lý tưởng hoá đến mệt. Dù rất đẹp nhưng rất mệt.
Bẵng đi 2 năm, mình gặp lại anh ở Paris. Sau đó là Hà Nội.
Anh đã khác rất nhiều, và mình nghĩ mình cũng vậy. Râu quai nón và đôi mắt của Đức vẫn thế, nhưng nhiều quan điểm sống của anh đã thay đổi. Tóc mình vẫn dài và đen, nhưng suy nghĩ về cuộc sống không còn non nớt như trước nữa. Tụi mình gặp nhau với niềm vui (và sự e dè) như trước đây, nhưng là một phiên bản trưởng thành hơn. Tụi mình thoải mái tìm hiểu nhau lại lần nữa, học cách chấp nhận những điều vốn là bản chất của đối phương. Tụi mình cười vào những kỳ vọng ngây ngô của ngày trước, và cười cùng nhau khi thấy những điều quá đời thường của bây giờ.
Yêu thương từ những điều bình thường
Bây giờ khi đã cưới và sống cùng nhau hơn 1 năm, mình nhận ra tụi mình thương yêu nhau từ những điều rất bình thường, chẳng có gì lãng mạn. Là khi mình bận, cày việc đến đêm, Đức làm việc nhà nhiều hơn một chút rồi lẳng lặng đi ngủ trước. Là khi Đức bỏ qua sĩ diện để tâm sự nhiều chuyện anh muốn tự lo và đồng ý chuyển thành chuyện hai vợ chồng cùng lo.
Đêm cưới xong mình ôm một đống hoa về cắm cho đỡ tiếc. Thấy mình hì hụi đến 12h đêm, Đức hơi hối hận vì trót cưới một đứa dở hơi. Giờ thì anh đã quá quen với việc hàng ngày mình dành 15p nói chuyện với đám cây ở ban công. Mới ngày hôm qua anh còn bảo “về nhà đèn cho người chưa bật đã bật đèn cho cây”. Thế mà sáng nay vợ dậy sớm ra sân bay, anh mắt nhắm mắt mở vẫn ôm tạm biệt nói yêu như mê sảng.
Yêu thương bây giờ có thể không đẹp, nhưng rất vui. Yêu không thấy mệt.
Chúng mình đã thay đổi rất nhiều.
May mắn là khi gặp lại nhau, sự thay đổi của mỗi người lại phù hợp với người kia. Tuy mất nhiều thời gian để trưởng thành, nhưng mình vui vì cuối cùng chúng mình đã gặp nhau trên quãng đường đó và quyết định đi tiếp cùng nhau.
Nếu không ai trong chúng ta thay đổi, chắc chắn không có hôm nay.
[…] có thể đọc thêm về bài #howmuchhavewechanged mình viết về tình yêu của mình và chồng. 10 năm qua thì đã có 9 năm là quen anh […]