Hôm vừa rồi nói chuyện với một cô bạn lâu không gặp, bạn hỏi cuộc sống của mình bây giờ có giống như mình từng mong muốn khi xếp hành lý đi du học không? Vì lần hàn huyên tâm sự gần nhất của hai đứa là cuối 2017 nên mình không nhớ lúc đấy đã nói gì. Bạn bảo mi nói đích đến cuối cùng là muốn có một gia đình.
Khi đó mình chỉ còn 1 kỳ học nữa là tốt nghiệp. Đứng giữa ngã ba đường như mọi du học sinh, mình cũng tự hỏi mình muốn gì, sẽ đi đâu, làm gì tiếp. Ưu tiên tìm việc được đặt lên hàng đầu dù chuyện tình cảm rối như tơ vò. Trong lúc gửi CV đi khắp nơi, mình làm thêm ở tiệm Sushi Aiko trong thành phố. Chủ quán là một cặp vợ chồng người Việt. Anh chị coi mình như em ruột nên mình cũng nhiều lần tâm sự. Một buổi tối dọn quán, mấy anh em nói chuyện bâng quơ. Anh chủ quán vừa đếm tiền vừa nói “Tình yêu ở đâu thì mình ở đấy”.
Chẳng biết anh tổng kết ngày công hay tổng kết cuộc đời 1 vợ 3 con mà mình thấy chuẩn thế. Mình có trí, có sức, ở đâu rồi cũng sẽ tìm được việc mà sống. Việc có thể làm bán thời gian chứ yêu chẳng thể yêu một nửa. Mình bỏ hết sĩ diện và gọi điện cho người mà lúc đấy trực giác mách bảo. Tình yêu đôi khi không chỉ dựa vào năng lực, mà còn cần nỗ lực. Và nỗ lực phải đến từ hai phía.
Ngày đi học mình rất phục những chị theo chồng sang làm nghiên cứu. Hẳn là họ phải yêu người đàn ông đó lắm mới có thể đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Người thân duy nhất của họ là chồng. Sinh con thuận lợi thì có người nhà sang giúp, không thì sẽ một mình chăm con. Nhiều người nói phụ nữ như vậy thiệt. Mình lại nghĩ khác. Họ biết cái gì đáng để đánh đổi. Cái họ có mà người khác không thể (cảm) thấy được là tình yêu dưới mái ấm được ngày ngày vun vén. Thua thiệt hay không, hạnh phúc hay không chỉ có người trong cuộc mới thấu.
Những phụ nữ đang thành công trong sự nghiệp đừng nhìn những phụ nữ ở nhà chăm con bằng ánh mắt thương hại. Niềm vui của hai trạng thái ấy có thể đều đáng tự hào như nhau. Sự vất vả của hai kiểu cuộc sống ấy đều đáng trân trọng như nhau.
Quay trở lại cuộc điện thoại. Sau khi nỗ lực gặp được người ấy, mình nhận ra cuộc tình này cũng đến lúc kết thúc. Năm đó, mình về nước, đi làm, hẹn hò, bắt đầu một cuộc tình mới và được cầu hôn vào ngày Giáng sinh. Một năm sau ngày rời khỏi Thuỵ Điển, mình lấy chồng. Hai năm sau đó cả gia đình chào đón một thành viên mới. Cuộc sống bây giờ có lẽ đúng như mình mong muốn. Chẳng ai ngờ được người mình chia tay năm ấy lại chính là chồng mình, là cha của em bé trong mái ấm bây giờ. Ngày ấy, chỉ vì tin rằng “Tình yêu ở đâu thì mình ở đó” mà mình tìm được đúng nơi để về.
Hôm nay ngày Lễ tình yêu, mình chúc các bạn được ở bên tình yêu của mình. (Be with Your Love).
Leave a Reply